Nếu chưa sẵn sàng thì đừng vội vã, hãy cứ chậm rãi mà tận hưởng hết thanh xuân đi, và rồi cho đến khi một người đàn ông đủ chín chắn đủ trưởng thành đủ yêu thương gửi gắm cuộc đời. Kết hôn lúc ấy cũng đã muộn màng đâu?
Đời người con gái, định sẵn nhiều gánh nặng, gia đình và con cái đồng nghĩa với trách nhiệm cả đời. Bất cứ cô gái nào rồi cũng sẽ phải hoàn thành nghĩa vụ của mình, trở thành một người phụ nữ cáng đáng tất thảy chuyện cửa nhà.
Để rồi sẽ có lúc mệt mỏi vì những cái bực mình không tên, sẽ vắng mặt trong mọi buổi tụ tập bạn bè chỉ vì bận rộn quá nhiều việc cho gia đình, cho những mối quan hệ và stress phát điên vì sinh nở và nuôi con?
Khi ấy, các cô gái có thấy buồn không?
Con gái tuổi 25, chính là lúc chơi còn chưa đủ, chính là lúc cần phải hiểu chính bản thân mình trước khi quyết định gắn bó với ai đó cả đời. Chính là lúc tận dụng hết những nét quyến rũ của mình để mua những ánh nhìn ngưỡng mộ, chứ chẳng phải chìm đắm trong góc phòng ngủ để uống những viên thuốc trị trầm cảm vì gia đình, ngắm nhìn bàn tay thô ráp vì làm việc nhà, nuối tiếc nhìn sự hy sinh của mình đặt lên một người đàn ông mà hối hận vì sao đã vội kết hôn sớm.
Kết hôn chính là thời điểm chúng ta đã đủ chín chắn để chấp nhận sống vì những người khác nữa, bớt quan tâm đến bản thân mình hơn, thời gian trong ngày chia ra năm, bảy mà đôi khi bản thân chẳng chiếm nổi một phần rất nhỏ.
Đó là khi chúng ta đã chơi đủ để không hối hận khi nhớ về tuổi trẻ của mình. Đó là khi chúng ta đã mãn nguyện vì những điều chúng ta làm được. Thỏa sức đi những nơi xa xôi, mọi thứ cảm tình đều đã tự mình cảm nhận.
Đủ trưởng thành để trở thành một người phụ nữ. Đủ để chịu trách nhiệm với bổn phận và gánh vác những danh phận, chứ không phải mơ hồ mà sống. Đủ năng lực để độc lập về mọi thứ chứ không phải dựa dẫm vào bất cứ ai…
Đời người con gái, định sẵn nhiều gánh nặng, gia đình và con cái đồng nghĩa với trách nhiệm cả đời. Bất cứ cô gái nào rồi cũng sẽ phải hoàn thành nghĩa vụ của mình, trở thành một người phụ nữ cáng đáng tất thảy chuyện cửa nhà.
Nếu như đã vậy, sao phải vội vàng khi chính bản thân còn chưa kịp chuẩn bị?
Khi chúng ta vẫn còn chưa sống đủ với tuổi trẻ, chưa kịp yêu vài người để nếm trải hết đau thương, giận hờn, chưa kịp làm những thứ mình muốn, đi đến những nơi thật xa, ngông cuồng tận hưởng thế giới của sự tự do để mà tất bật trong ngơ ngác quay đầu vào lo chuyện con cái, lo những bữa cơm phải đủ dinh dưỡng hàng ngày và vặt vãnh những chuyện không tên khác?Để rồi sẽ có lúc mệt mỏi vì những cái bực mình không tên, sẽ vắng mặt trong mọi buổi tụ tập bạn bè chỉ vì bận rộn quá nhiều việc cho gia đình, cho những mối quan hệ và stress phát điên vì sinh nở và nuôi con?
Khi ấy, các cô gái có thấy buồn không?
Là con gái, lấy chồng trước tuổi 25 có nên không?
Con gái tuổi 25, khi đang ở giữa những trạng thái, nửa trên không, nửa dưới mặt đất. Khi sự trưởng thành còn chưa chín đủ, sự con trẻ vẫn còn mang. Khi quan niệm về một người đàn ông tốt để gắn bó cả đời còn lẫn lộn với mẫu người lý tưởng. Khi mọi thứ còn mơ hồ, khi còn bỗng dưng muốn bỏ chạy khỏi cuộc sống để giải thoát bế tắc của bản thân, khi bất cần mà bỏ lại mọi thứ để đi chơi đâu đó cho khuây khỏa. Con gái ạ, hãy trải qua quãng thời gian ấy một mình, trước khi kết hôn, bởi vì quãng thời gian đáng sống cho tuổi trẻ đó, cả đời bạn sẽ chẳng thể nào quên.Con gái tuổi 25, chính là lúc chơi còn chưa đủ, chính là lúc cần phải hiểu chính bản thân mình trước khi quyết định gắn bó với ai đó cả đời. Chính là lúc tận dụng hết những nét quyến rũ của mình để mua những ánh nhìn ngưỡng mộ, chứ chẳng phải chìm đắm trong góc phòng ngủ để uống những viên thuốc trị trầm cảm vì gia đình, ngắm nhìn bàn tay thô ráp vì làm việc nhà, nuối tiếc nhìn sự hy sinh của mình đặt lên một người đàn ông mà hối hận vì sao đã vội kết hôn sớm.
Kết hôn chính là thời điểm chúng ta đã đủ chín chắn để chấp nhận sống vì những người khác nữa, bớt quan tâm đến bản thân mình hơn, thời gian trong ngày chia ra năm, bảy mà đôi khi bản thân chẳng chiếm nổi một phần rất nhỏ.
Đó là khi chúng ta đã chơi đủ để không hối hận khi nhớ về tuổi trẻ của mình. Đó là khi chúng ta đã mãn nguyện vì những điều chúng ta làm được. Thỏa sức đi những nơi xa xôi, mọi thứ cảm tình đều đã tự mình cảm nhận.
Đủ trưởng thành để trở thành một người phụ nữ. Đủ để chịu trách nhiệm với bổn phận và gánh vác những danh phận, chứ không phải mơ hồ mà sống. Đủ năng lực để độc lập về mọi thứ chứ không phải dựa dẫm vào bất cứ ai…